Đọc tin tình báo và tấu chương suốt một đêm, đầu óc Kim Phi cũng đã thấy có hơi choáng váng.
Thấy trời đã sáng, y đặt tấu chương trong tay xuống vươn người đứng dậy.
"Xem trước bấy nhiêu thôi, mọi người đi ăn chút gì đi."
Cả đêm Tiểu Ngọc và Thiết Thế Hâm không ăn gì nên cũng có chút đói bụng, còn gọi Mãn Thương đang ngủ gật bên cạnh, cả ba cùng nhau ra khỏi thư phòng.
Kim Phi xoa mặt, cũng đứng dậy đi đến sân sau.
Vừa bước vào sân, đã thấy Nhuận Nương bưng một cái mâm ở trong bếp đi ra.
Nhìn thấy Kim Phi, Nhuận Nương mỉm cười nói: "Đương gia, chàng về đúng lúc ta còn định gọi chàng đến ăn cơm đây.
"Sao nàng dậy sớm thế, không ngủ thêm chút nữa?" Kim Phi liếc nhìn mâm cơm hỏi cô ấy.
Đêm qua y về đến làng là đã quá nửa đêm, mấy món trên tay Nhuận Nương ít nhất phải hầm tới một giờ, vậy có nghĩa là cô ấy đã dậy rất sớm.
Bình thường Nhuận Nương không cưỡi nhiều ngựa, cũng không giỏi cưỡi ngựa mấy, hôm qua sau khi ở bến tàu xuống thuyền gần như là liên tục chạy về. Ngay cả Kim Phi cũng cảm thấy lưng đau eo mỏi, còn mông và đùi đều bị yên ngựa làm cho ê ẩm, hẳn là Nhuận Nương còn khó chịu hơn, nhưng cô ấy lo Kim Phi lo lắng nên cũng nhẫn nhịn không nói gì.
Kết quả sau khi trở về lại không ngủ cho ngon giấc, biết Kim Phi không quen ăn đồ ăn của A Liên nấu nên trời chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3381496/chuong-2396.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.