“Lần sau có cơ hội ta sẽ tới.”
Hồng Đào Bình vừa sửa lại ống trúc, vừa nói: “Bản vẽ đã xong rồi, ta muốn trở về đóng thuyền thật nhanh, dạo này nước Y và cướp biển càng ngày càng hung hăng ngang ngược, còn có đám quỷ tóc vàng, càng ngày càng nhiều, chúng tập kích Đông Hải nhiều lần, phải cho bọn chúng biết thế nào là lễ đội”
Nói đến quỷ tóc vàng, Kim Phi mới nhớ ra, Trịnh Trì Viễn còn bắt được hai gã cướp biển phương Tây, y vẫn chưa thẩm vấn bọn chúng.
Gần đây hoặc là bận đối phó Đông Man, hoặc là bận chuyện xây dựng lại thành Du Quan, vất vả lắm thuyền mới có lúc nghỉ ngơi, Hồng Đào Bình lại chạy lên thuyền.
Nếu không phải Hồng Đào Bình nói đến, Kim Phi cũng sắp quên hai gã đấy rồi.
Quay đầu nhìn Thiết Chùy: “Đúng rồi, hai con quỷ tóc vàng phương Tây mà Trịnh tướng quân bắt được đã đưa về chưa?”
“Hình như là mang về rồi, chắc đang bị nhốt trong lò than đun nước kéo lửa rồi” Thiết Chùy nói: “Nếu tiên sinh muốn gặp bọn chúng, vậy để ta đi dẫn bọn chúng đến”
“Không cần, ta chỉ hỏi thế thôi.”
Dù sau bây giờ vẫn chưa có kênh đào Suez, từ u Châu tới đây, nhất đi phải xuất phát từ hướng Tây rồi vòng qua mũi Hảo Vọng mới tới được.
Trịnh Trì Viễn nói, cướp biển phương Tây vẫn sử dụng thuyền buồm, hải trình xa như vậy, người phương Tây muốn kéo tới với quy mô lớn là rất khó.
Nói một cách tương đối, người Đảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3381488/chuong-2388.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.