Chương trước
Chương sau
“Thảo nguyên của các cô gặp nạn nên đến cướp bóc Đại Khang của bọn ta hả?”

Sau khi nghe công chúa Lộ Khiết khóc thảm thiết, Khánh Mộ Lam không khỏi phản bác: "Các cô khó khăn, chẳng lẽ Đại Khang bọn ta không khó khăn ư?

Cô có biết mùa đông năm ngoái, Đại Khang bọn ta đã chết đói chết rét biết bao nhiêu người không? Cô có biết mỗi năm Đại Khang đã từng có bao nhiêu người chết rét chết cóng chỉ để trả tiền cống nạp' cho các cô không?”

"Chỉ cần các người chịu thả Yabe, sau này bọn ta sẽ không đòi tiền cống nạp nữa!" Công chúa Lộ Khiết vội vàng nói.

Vua Đông Man đã bị bắt, cô ta cũng biết Đại Khang sẽ không thể cống nạp cho thảo nguyên nữa.

Thật không may đám người Kim Phi không đồng ý. Khánh Mộ Lam không khỏi bật cười: “Cô thật đúng là giỏi dát vàng lên mặt mình, nếu không phải đánh không lại bọn ta, cô sẽ nói không cần vậy sao?

Không đòi cống nạp nữa, năm mới sao lại phái đại quân đi kinh thành? Không đòi cống nạp nữa, sao các cô lại vây công thành Du Quan nhiều ngày như vậy?”

Nói đến đây, Khánh Mộ Lam không khỏi quay đầu liếc nhìn Kim Phi.

Đảng Hạng, Đông Man gặp nạn, nhất định sẽ tăng cường cướp bóc, bức bách Đại Khang. Nếu Kim Phi không xuất hiện và đẩy lùi chúng, người dân Đại Khang cũng sẽ không biết phải sống sót như thế nào.

"Thành Du Quan là thành của bọn ta, các ngươi tới chiếm thành của bọn ta, bọn ta đương nhiên phải đoạt lại!"

Công chúa Lộ Khiết tránh nặng tìm nhẹ, nói.

"Cái rắm ấy, thành Du Quan là Đại Khang của bọn ta, nó trở thành của các cô từ khi nào?"

Lưu Thiết tức giận đến mức mở miệng mắng.

"Kể từ khi bổn cung ra đời, thành Du Quan đã là của bọn ta!" Công chúa Lộ Khiết biện giải: "Là các ngươi mang một đội quân lớn tới, cướp thành của bọn tai"

"Toàn nói bậy nói bạ! Cho dù ông đây chưa từng đọc sách cũng biết thành Du Quan từ xưa đến nay đều thuộc về Đại Khang của bọn tai"

Lưu Thiết tức giận trừng mắt, xắn tay áo định ra tay đánh người thì bị Thiết Chùy ngăn lại.

"Từng viên gạch viên đá của thành Du Quan đều do con cháu Viêm Hoàng bọn ta xây dựng. Mười sáu châu Yến Vân cũng là một phần không thể tách rời của lãnh thổ Hoa Hạ thiêng liêng của bọn ta. Đây là điều không ai có thể thay đổi! Cho dù bị bọn cướp tạm thời chiếm giữ, bọn ta, những người con trai con gái Hoa Hạ, sớm muộn gì cũng sẽ đòi lại được!”

Hai mắt Kim Phi nhìn chăm chãm công chúa Lộ Khiết, lạnh giọng nói: "Chỉ cần Kim Phi ta, còn sống một ngày, chỉ cần tiêu cục Trấn Viễn của ta còn tồn tại, các cô từ bỏ ý định với thành Du Quan đi”

"Tiên sinh nói rất hay!" Lưu Thiết không khỏi vỗ tay tán thưởng Kim Phi.

Kỳ thật Kim Phi muốn nói Đông Man cũng là một phần lãnh thổ của Hoa Hạ, nhưng xét đến tình hình thực tế của Đại Khang, hiện tại tốt nhất không nên nói những lời như vậy. Nếu không sẽ khiến người Đông Man cảnh giác và sẽ gây rắc rối khi họ cố gắng sáp nhập Đông Man vào lãnh thổ của mình trong tương lai

Nhưng thành Du Quan và mười sáu châu Yến Vân, lần này nhất định phải chiếm lại!

"Kim tiên sinh, vị tráng sĩ này nói, thành Du Quan từ xưa đến nay vẫn là của Đại Khang các ngươi. Nhưng ngươi cũng đọc đủ loại sách trên đời rồi, hẳn cũng biết thành Du Quan, bao gồm cả mười sáu châu Yến Vân, từ xa xưa đến nay luôn là mảnh đất chăn thả của bọn ta trên thảo nguyên!"

Công chúa Lộ Khiết nói: "Người Trung Nguyên các ngươi chỉ đến đây vào thời Yến Hình, sau đó xây dựng một tòa thành ở đây, lấy đi đồng cỏ trù phú nhất trăm dặm về phía nam! Nếu muốn nói cướp, người Trung Nguyên các ngươi mới chính là cướp!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.