Năm ngàn người xông vào doanh trại địch Đông Man đã khiến bọn Khánh Mộ Lam khó có thể tiếp thu rồi, thế mà Kim Phi còn nói chỉ cần một ngàn người là được...
"Tiên sinh, ở đây không giống với dốc Đại Mãng đâu!"
Khánh Mộ Lam hít một hơi thật sâu, kiên nhẫn thuyết phục: "Khi ở dốc Đại Mãng, quân chủ lực của Đan Châu gần như đã bị chúng ta tiêu diệt, vả lại họ còn không có ngựa chiến nên Đại Tráng và Hầu Tử mới thành công được.
Còn bây giờ thì sao? Ngựa chiến của địch vẫn tốt, mấy chục ngàn ky binh chỉ cần xung phong một cái là có thể dìm chết một ngàn người chúng ta!”
"Ở đây và dốc Đại Mãng không giống nhau!"
Kim Phi gật đầu nói: "Ở dốc Đại Mãng chúng ta chưa có súng kíp!"
Kim Phi thấy Khánh Mộ Lam muốn nói gì nên đã nhanh chóng xua tay ngăn lại: "Đến lều trại nói đi, các ngươi nghe hết kế hoạch của ta trước đã, nếu thực sự thấy không được thì nghĩ cách khác!”
Dù Kim Phi có tự tin nhưng không lại tự kiêu, vẫn có thể lắng nghe ý kiến của người khác
Kim Phi đã nói như vậy, đám người Khánh Mộ Lam cũng đành gật đầu theo y ra khỏi đó.
Dù tất cả nhà cửa ở thành Du Quan đã bị Lưu Thiết phá hư, Kim Phi cũng ngại giành phòng với những người bị thương, nên chỉ có thể ở trong mấy lều tạm như các nữ công nhân.
Trở lại trong lều, Nhuận Nương đang ngồi dưới đèn vá áo, nhìn thấy Kim Phi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3381437/chuong-2337.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.