Bên trong cửa bến tàu phía đông của thành Du Quan, bốn ca-nô dần dần dừng lại.
Trên bờ, Kim Bằng dẫn theo mấy chục thủy thủ đứng chờ sẵn.
Bọn họ tung dây thừng kéo ca-nô vào bờ, thủy thủ lập tức lên thuyền, sau đó khiêng từng rương gỗ xuống.
Kim Phi đứng một bên nhìn rương gỗ xếp chồng lên nhau ngày càng cao, thở phào nhẹ nhõm.
Số lượng thuốc nổ và cát sắt mà các nữ công nhân mang theo không nhiều, hôm qua y thực sự lo lắng người Đông Man sẽ tấn công thành trong đêm.
Trên thực tế, với sức chiến đấu của quân Uy Thắng và các nữ công nhân, cho dù không có đội súng kíp thì cũng chưa chắc không thủ được thành Du Quan, nhưng chắc chắn là thương vong sẽ rất lớn.
Bây giờ không cần phải lo lắng nữa, những chiếc rương gỗ này chứa đầy thuốc nổ và cát sắt, đủ cho đội súng kíp kiên trì một thời gian.
Nhưng nhóm người Kim Phi chưa kịp vui vẻ được bao lâu thì đột nhiên họ nghe thấy tiếng trống trầm đục từ bên ngoài truyền đến.
Ngay sau đó, một nhân viên hộ tống vội vàng chạy xuống: “Tiên sinh, người Đông Man lại bắt đầu tập kết!”
Kim Phi đi lên tường thành, giơ kính viễn vọng nhìn về phía bắc, quả nhiên nhìn thấy một đám người ở trong doanh trại Đông Man rõ ràng đang tập hợp nhân lực.
Hải Đông Thanh cũng được thả ra, bay vòng, hí vang quanh doanh trại Đông Man.
Trên biển, nhóm bè gỗ vừa giải tán đã tập hợp lại về phía bắc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3381432/chuong-2332.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.