Áp lực ở tường thành phía nam tăng lên gấp đôi, Lưu Thiết cũng phải đến tường thành phía nam để chỉ huy.
Nhưng không bột đố gột nên hồ, bây giờ thuốc nổ và lựu đạn đều đã dùng hết rồi, nhà cửa bên trong thành cũng đều đã bị phá hủy, cho dù Lưu Thiết đích thân đến chỉ huy thì sao chứ?
Nhìn thấy người dân bên dưới tường thành giống hệt như thây ma, núi xác điên cuồng leo lên, Lưu Thiết nhíu mày.
Các nhân viên hộ tống với binh lính nữ đang nghỉ ngơi trong lầu trại bên dưới tường thành, lúc này đều bị tiếng chiêng đồng đánh thức, cầm theo vũ khí lao lên trên tường thành.
Liên tục chiến đấu nhiều ngày như vậy, các binh lính nữ hoàn toàn không còn dáng vẻ của các cô gái nữa, một đám nhếch nhác, bẩn thỉu, quần áo đều nhìn không ra màu sắc nữa.
Nhưng động tác của bọn họ rất nhanh, ánh mắt sắc bén, căn bản không có một chút dáng vẻ của người vừa mới tỉnh ngủ, sau khi leo lên tường thành, không cần Lưu Thiết chỉ huy, các binh lính nữ đều quen thuộc lao đến từng vị trí một.
Cách đó vài trắm mét, càng ngày càng nhiều người dân bị binh phủ xua đuổi tới bên dưới, còn đang không ngừng tụ tập lại.
Sự lo lắng trong mắt Lưu Thiết cũng càng ngày càng mãnh liệt.
Anh ta vốn nghĩ đây là một đợt tấn công dữ dội như bình thường, nhưng khi nhìn thấy số lượng người dân đang tụ tập lại và binh lính địa ngục Tấn đang liên tục gia nhập vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3381407/chuong-2307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.