"Tiên sinh, chúng ta nên nghỉ ngơi qua đêm hay là bây giờ đi ngay?"
Người phụ trách bến tàu tới hỏi.
Nếu Kim Phi muốn nghỉ ngơi ở bến tàu thì bây giờ anh ta phải bắt đầu chuẩn bị chỗ cho các nữ công nhân nghỉ ngơi, còn phải chuẩn bị bữa ăn.
"Không nghỉ ngơi, đi thôi."
Kim Phi quay đầu nhìn về phía Tả Phi Phi: "Để các thành viên nhà bếp đi lên nấu cơm trước đi, chờ sau khi tất cả mọi người lên thuyền thì nhanh chóng ăn cơm!"
Theo suy đoán từ tin tức mà Hồng An mang về, thành Du Quan có thể bị đánh hạ bất cứ lúc nào, vì để mau chóng chạy tới tiếp viện, các nữ công nhân không làm cơm trưa mà trước khi xuất phát đã chuẩn bị lương khô, giữa trưa chỉ nghỉ ngơi hai phút, ăn một chút lương khô rồi tiếp tục gấp rút lên đường.
Tả Phi Phi cũng không có ý định ngủ qua đêm ở bến tàu, sau khi nhận được chỉ thị của Kim Phi, cô ấy lập tức chạy ta bố trí cho các nữ công nhân nhanh chóng lên thuyền, nhân lúc
bây giờ vẫn còn là ban ngày, trời còn chưa tối đen.
Tốc độ của các nữ công nhân vẫn rất nhanh, chỉ mất khoảng nửa canh giờ, tất cả mọi người đều đã lên thuyền.
Kim Phi và Nhuận Nương là hai người cuối cùng lên thuyền.
Khi lên boong tàu, đúng lúc nhìn thấy một nhóm nữ công nhân ôm rơm rạ trên boong tàu tìm chỗ tránh gió.
"Bọn họ đang làm gì vậy?" Kim Phi hỏi.
"Khoang thuyền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3381376/chuong-2276.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.