"Vâng!" Nhân viên hộ tống gật đầu, cúi người đỡ Kim Bằng.
"Cút ngay!" Kim Bằng đẩy nhân viên hộ tống ra, nhìn Lưu Thiết: "Ai làm nấy chịu, là lỗi của ông đây, ông đây sẽ chịu trách nhiệm, tiên sinh muốn chém muốn giết gì, ông đây cũng nhận, không cần huynh tới giả vờ làm anh hùng!"
Nói xong anh ta lại nhìn Điền tiên sinh: "Ngài cũng đừng lo läng, ông đây cho dù phải chết, cũng sẽ kéo mấy tên người Đông Man chịu tội cùng, sẽ không nghĩ quẩn!"
Lưu Thiết và Điền tiên sinh mặc dù bị Kim Bằng mắng, nhưng trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm.
Vừa rồi bọn họ thật sự lo rằng Kim Bằng không chịu nổi đả kích, đã nghĩ quẩn.
"Ngươi có thể nghĩ thông suốt là tốt rồi," Lưu Thiết vỗ vai Kim Bằng, quay đầu nhìn thuyền phó: "Ca-nô đều không sao. cả chứ?"
Bây giờ Trấn Viễn số 1 đã bị nổ chìm, ca-nô chính là hy vọng duy nhất của bọn họ rồi.
"Không sao, vừa rồi ta thấy tình hình không ổn, đã cho người kéo ca-nô lên trước rồi." Thuyền phó trả lời.
Lưu Thiết gật đầu, rồi anh ta sắp xếp nhân viên hộ tống và binh lính nữ chuyển số đạn dược và vật liệu đã cứu được ra khỏi bến tàu.
'Thành Du Quan đã cực kì lạnh, trên mặt biển còn lạnh hơn.
Kẻ địch cho rằng ca-nô đã bị nổ nát bấy cùng với Trấn Viễn số 1, sau khi Trấn Viễn số 1 chìm nghỉm, bè gỗ bèn quay. trở về phương bắc.
Sau khi trời tối, xác nhận trên mặt biển không còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3381353/chuong-2253.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.