Thật ra đối với địa bàn hiện tại của Kim Phi, thành Du Quan với thành Vị Châu giống nhau, đều là “thuộc địa”.
Cái gọi là thuộc địa, chính là mặc dù do Kim Phi cai quản, nhưng lại không có bất cứ mối liên hệ gì với lãnh thổ của Kim Phi.
Cho dù thành không giữ được thành Du Quan, người Đông Man vẫn tạm thời không thể đe dọa đến Xuyên Thục.
Lưu Thiết rất muốn nói “cuộc sống của người dân Trung Nguyên đang bị hủy hoại thì liên quan gì đến Xuyên Thục chúng ta kia chứ?”
Nhưng câu nói vừa tới khóe miệng lại bị nuốt xuống.
Anh ta là một trong những người đi theo Kim Phi sớm nhất, hiểu rất rõ bố cục của Kim Phi.
Trong cảm nhận của Kim Phi, không chỉ riêng Xuyên Thục, mà cả toàn bộ Đại Khang, đều tuyệt đối không đành lòng nhìn dân chúng Trung Nguyên bị gót sắt của Đông Man giày vò.
Cho dù hiện tại Trung Nguyên vẫn chưa năm trong lãnh thổ của Đại Khang mới.
Đây là trách nhiệm của Kim Phi, cũng là sức hấp dẫn trong tính cách của Kim Phi.
Nếu Kim Phi chỉ theo đuổi cảm nhận cá nhân, sau khi mở một xưởng dệt thì y có thể nghỉ hưu rồi.
Nhưng Kim Phi lại không làm như vậy, mà vẫn tiếp tục cố gắng.
Từ xưa đến nay, người Xuyên Thục vẫn luôn có tình cảm với đất nước sâu sắc nhất.
Bình thường người Xuyên Thục có vẻ rất tùy tiện, thích sống an nhàn, thích ăn uống, nhưng khi dân tộc và đất nước gặp nguy hiểm, người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3381348/chuong-2248.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.