Mùa đông ở phía bắc rất lạnh, tuy thành Du Quan lúc này chưa thể nói là nước có thể đông thành băng nhưng vẫn vô cùng lạnh.
Dù xác của kẻ địch trên tường thành đều mới chết không lâu nhưng cũng đã bị đóng thành những khối băng.
Mắt Lưu Thiết đột nhiên sáng lên khi nghe những lời của Điền tiên sinh nói.
Ở thời thái bình thịnh thế việc tiêu hủy xác chết có thể là một tội ác cực kỳ biến thái, nhưng không ai trong số những nhân viên hộ tống có mặt ở đây nghĩ như vậy!
Bởi vì họ đều hiểu rằng bây giờ không phải là trò chơi trẻ con mà là một cuộc chiến sinh tử.
Từ xưa đến nay, chiến tranh đã là tàn khốc, vô nhân đạo!
Để giành được thẳng lợi, hầu hết các tướng lãnh sẽ bất chấp mọi giá.
Vả lại, người đều là họ giết thì còn giả mù sa mưa tôn trọng đối thủ làm gì?
Trong mắt các nhân viên hộ tống và binh lính nữ, xác chết đã đông lạnh cũng không khác gì cục đá!
Vứt đi còn đỡ cho họ phải đào hố chôn.
'Thế nên nhiều nhân viên hộ tống và binh lính nữ không đợi lệnh của Thiết Ngưu, đã khiêng xác địch cho vào giỏ xe bắn đá.
Một lúc sau, hàng loạt xác địch bay ra khỏi thành.
Tiểu đoàn hậu cần và đội nấu ăn nhân cơ hội này lao vào phá dỡ nhà cửa, vận chuyển gạch xây lên tường thành.
Người chỉ huy liên minh Tấn Man nhận thấy hàng phòng ngự của đội hộ tống ngày càng chặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3381320/chuong-2220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.