Ở phía Đông của làng có một gian phòng lớn như vậy.
Lúc này đây cả làng đang chen chúc trong gian phòng kia, có người thì tụ tập lại nói chuyện phiếm. Người thi nhắm mắt nằm nghỉ ngơi.
Không khí trong phòng ngột ngạt, còn nồng nặc mùi hôi thối.
“Hồng tú tài, ngươi kể một đoạn chuyện xưa cho mọi người người nghe đi.”
Một dân làng vì quá chán nản nên hô lên.
Bọn họ ngày ngủ, đêm cũng ngủ, sao mà ngủ nhiều như vậy được?
Cách duy nhất để giết thời gian chính nghe Hồng tú tài kể chuyện phiếm.
Hồng tú tài cũng không thật sự là tú tài, cậu ta chỉ là một người trẻ tuổi duy nhất trong làng biết chữ, nên người ta mới gọi là tú tài.
“Có chuyện gì mà ta biết thì các ngươi đã nghe nhiều lần rồi, nghe lại cũng chẳng có ý nghĩa gì, các ngươi hỏi Lâm lão thúc kể đi, ông ta có nhiều chuyện xưa lắm” Hồng tú tái lắc đầu rồi nói.
Bọn họ đã tự tập ở đây được hơn hai tháng, mấy cái chuyện xưa của Hồng tú tài không biết đã kể đi kể lại bao nhiêu lần.
Bản thân Hồng tú tài nghe còn muốn ói nữa là. “Lão Lâm, kể một mẩu chuyện đi xem nào.”
Người đàn ông ngồi dựa vào góc tướng nhìn về phía Lão Lâm đang ngồi trong góc.
“Lão già này sắp chết đói tới nơi rồi, làm gì có sức kể chuyện cho các ngươi?”
Lão Lâm vuốt vuốt cái bụng phẳng lì: “Muốn nghe kể chuyện xưa cũng được, bưng bát cháo rau dại ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3381257/chuong-2157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.