“Tới Bình Giang tuyển binh?” Phạm Hải Châu sửng sốt: “Tiên sinh muốn đánh chiếm đất Ngô à?”
Sức ảnh hưởng của Phạm tướng quân ở Bình Giang quả thật là quá lớn, anh ta còn tưởng rằng dù Kim Phi để anh ta xây dựng lại quân Phạm Gia, cũng sẽ bảo anh ta đến nơi khác tuyển người.
“Không phải đánh chiếm đất Ngô, chỉ là lo lắng người nhà của quân Phạm Gia bị Ngô vương đày đọa, nên ta đã phái binh đến đánh chiếm quận Giang Bình.” Trương Lương nói: “Bây giờ quận Giang Bình đã bị tiêu cục Trấn Viễn không chế rồi, tất cả người nhà của quân Phạm Gia cũng giống con dân của Xuyên Thục, được phân chia ruộng đất.”
“Cảm ơn tiên sinh rất nhiều!”
Nghe Trương Lương nói như vậy, Phạm Hải Châu lại hành lễ với Kim Phi: “Nếu tiên sinh đồng ý, sau khi ta trở về Bình Giang xây dựng lại quân Phạm Gia xong, ta nguyện giúp tiên sinh đánh chiếm đất Ngô, sau đó lãnh đạo quân Phạm Gia, tiếp tục trấn thủ thành Vị Châu!”
Kim Phi và Trương Lương quay sang nhìn nhau một cái, khẽ gật đầu.
Đây là Phạm Hải Châu đang chứng tỏ thái độ của mình, ý là anh ta bằng lòng chỉnh chiến vì Kim Phi, hơn nữa sau khi thành công còn đồng ý rời khỏi đất Ngô.
“Ngươi về nghỉ trước đi, chờ sau khi bình phục rồi hằng nói tới chuyện khác.” Trương Lương nói.
“Mấy vết thương nhỏ này có đáng là gì, bây giờ ta có thể quay về Bình Giang ngay lập tức!”
Phạm Hải Châu vứt thẳng nạng sang chỗ khác,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3381239/chuong-2139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.