“Phạm đội trưởng, ngươi làm gì vậy?”
Kim Phi vội vàng đứng dậy, đồng thời ra hiệu cho Thiết Chùy đỡ Phạm Hải Châu dậy.
Tới Đại Khang hơn một năm nay, Kim Phi đã trải qua không biết bao nhiêu trận chiến lớn nhỏ, bị thương thật hay là khổ nhục kế, y nhìn một cái là biết ngay!
Vết thương trên người Phạm Hải Châu không phải là giải
Kim Phi đã từng gặp rất nhiều tướng lĩnh quần là áo lượt ở Thanh Thủy Cốc nên khi biết Phạm Hải Châu vẫn còn sống, hơn nữa còn kiên trì muốn gặp mình, trong lòng không khỏi nghĩ rằng anh ta có phải cũng là một trong số những tướng lĩnh ẻo lả hay không.
Dù sao toàn bộ mấy chục ngàn người quân Phạm Gia đều đã chết trận, tại sao anh ta lại còn sống? Huống hồ anh ta lại còn là cháu họ của Phạm tướng quân.
Nhưng bây giờ Kim Phi lại không nghĩ như vậy. Vết thương này của Phạm Hải Châu đã đủ nói rõ anh ta đã thật sự trải qua một trận chiến đẫm máu mới có thể sống sót được.
Dựa vào điều này đã đủ để Kim Phi sinh lòng kính nể với anh ta rồi.
“Phạm đội trưởng đã bị thương nặng như vậy rồi, tại sao lại không nghỉ ngơi thêm mấy ngày?”
Kim Phi nhíu mày nhìn nhân viên hộ tống đưa Phạm Hải Châu trở về.
Vết thương của Phạm Hải Châu nặng như vậy, nằm trên giường hai ba tháng cũng không khỏi được.
Kết quả nhân viên hộ tống lại dẫn anh ta từ thành Vị Châu tới đây.
Cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3381236/chuong-2136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.