"Hắn đã không còn là Tấn vương trước đây nữa rồi! Hắn là phản đồ! Là hán gian"
Một cựu binh khác gầm lên giận dữ, quỳ sụp xuống dưới sân khấu: "Xin Quốc sư đại nhân hãy báo thù cho Phạm tướng quân, báo thù cho quân Phạm Gia chúng tai"
Quỳ xuống dường như có tính truyền nhiễm vậy, càng lúc càng có nhiều người quỳ xuống cùng với cựu binh vừa rồi.
"Xin Quốc sư đại nhân báo thù cho huynh đệ của ta!"
"Xin Quốc sư đại nhân báo thù cho đứa cháu nhà ta, nó mới mười bảy tuổi!"
"Chỉ cần Quốc sư đại nhân đồng ý xuất binh đến thành Vị Châu, Trương Lão Tam ta sẽ giao cái mạng này cho Quốc sư đại nhân!"
"Từ Lão Ngũ ta cũng đồng ý hiến mạng cho Quốc sư đại nhân!"
Chỉ trong chốc lát, tất cả người dân dưới sân khấu đều quỳ xuống đất, cầu xin Kim Phi xuất binh, báo thù cho Phạm tướng quân, báo thù cho người thân của bọn họ.
Nếu có thể, bọn họ hận không thể tự mình đi đến biên cương phía Bắc.
Nhưng các cựu binh đều biết biên cương phía Bắc xa bao nhiều, trước đây đến thành Vị Châu đều là do Phạm tướng quân phái người dẫn bọn họ đi, bây giờ không có người dẫn, sợ rằng phần lớn các cựu binh đều không thể tìm được đường đến thành Vị Châu.
Bị ảnh hưởng bởi vở kịch mấy ngày trước, hình tượng Kim Phi và tiêu cục Trấn Viễn bất khả chiến bại đã ăn sâu vào trong lòng người dân.
Cho nên, biết mình không thể tự trả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3381232/chuong-2132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.