Người đưa thư thường kết thúc công việc vào giữa buổi sáng, sau khi ăn trưa ở trên trấn rồi cưỡi ngựa đến quận thành, buổi chiều lấy báo rồi chạy về.
Đôi khi báo từ Quảng Nguyên được giao đến muộn thì anh ta sẽ ở lại quán trọ rồi sáng hôm sau trở về, sẽ không trễ giờ Thìn đọc báo.
Nhưng hôm nay đợi đến canh ba giờ Thìn, vẫn không thấy bóng dáng người đưa thư đâu.
"Sao người đưa thư vẫn chưa tới? Nghe báo xong còn phải về làm việc đấy!"
"Không lẽ trên đường đến đây người đưa gặp thổ phỉ sao?"
"Nói bậy, bây giờ quận Quảng Nguyên ta có chỗ nào còn thổ phỉ?”
"Đúng vậy, có thổ phỉ thì nói cho ta biết, ta đến tiêu cục Trấn Viễn tố cáo để nhận tiền thưởng!"
"Không lẽ người đưa thư bị bệnh sao?”
Hầu hết mọi người đều đến đây lúc rảnh rỗi, rồi đợi lâu như vậy cũng không có ai đến nên dần dà hơi sốt ruột.
Một số người muốn ra giao lộ ngóng xem nhưng lại sợ rằng sau khi mình đi sẽ bị mất chỗ.
Cứ như vậy gần đến trưa người đưa thư mới mang theo một túi vải nhỏ tới.
"Từ tiên sinh, hôm nay ngài gặp chuyện gì sao?"
"Từ tiên sinh, sao trông sắc mặt ngài tệ vậy, người trong nhà ngài gặp chuyện gì khó khăn sao?”
Nhiều người dân thường xuyên đến nghe báo lo lảng hỏi. "Mọi người xin nhường đường chút, lát nữa rồi hãy nói!" Mặt người đưa thư nghiêm túc.
Anh ta mới là nhân vật chính trên sân khấu, nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3381213/chuong-2113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.