Có lẽ vì say rượu nên Kim Phi đã ngủ rất lâu.
Y ngủ đến rạng sáng ngày hôm sau, khi gà trống nhà bên lục tục bắt đầu gáy, thì Kim Phi mới bị đánh thức.
Vừa mở mắt ra, y đã thấy Quan Hạ Nhi chống cằm, tay còn lại vô thức mà vuốt ve tóc y.
“Ai, đương gia, chàng tỉnh rồi à? Chàng có khát không? Ta đi lấy nước cho chàng!"
Quan Hạ Nhi vừa thấy Kim Phi mở mắt, đã vội vàng đi lấy nước cho y.
Quan Hạ Nhi sờ từng cái chén nước trên bàn, chọn ra một cái không nóng không lạnh đưa cho Kim Phi.
Quan Hạ Nhi đã mang thai được mấy tháng, bụng cô đã hơi lộ ra, trông động tác có vẻ hơi vụng về.
Kim Phi đưa tay cầm lấy chén, một tay đau lòng ôm lấy Quan Hạ Nhi: “Sao nàng còn chưa ngủ?”
“Nguy tiên sinh nói sợ chàng sặc rượu, nên bảo chúng ta trông chừng chàng."
Quan Hạ Nhi không biết nói lời ngon tiếng ngọt mà chỉ biết ăn ngay nói thật.
Nhưng càng như vậy thì Kim Phi càng đau lòng cho cô hơn, y tiến vào trong một chút rồi kéo Quan Hạ Nhi ngồi xuống mép giường: “Vất vả cho nàng rồi, ghế cứng như vậy. sao nàng không lên giường ngồi?"
"Thế này có gì mà vất vả, trước đây ta kéo sợi, còn kéo cả một đêm."
Quan Hạ Nhi lắc đầu: "Vả lại đâu phải một mình ta trông chàng đâu còn có Thiên Tâm muội muội vừa mới đi."
Nói xong, vẻ mặt cô đầy đau xót mà nhìn Kim Phi:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3381210/chuong-2110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.