Khói bốc lên cao, trong về phương bắc xa xăm!
Rồng uốn khúc, ngựa hí vang, kiếm khí như sương!
Tấm lòng chảy cuồn cuộn tựa như nước sông Hoàng Hà. Hai mươi năm, tung hoành ngang dọc.
Ai có thể chống lại!"
Bên dưới có một nhóm nhân viên hộ tống đang tuần tra tình cờ đi ngang qua, tò mò ngẩng đầu nhìn Kim Phi.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nghe thấy Kim Phi hát đấy.
Cửu công chúa cũng hơi sửng sốt, sau đó thì hiểu ra, Kim Phi đang hát cho Phạm tướng quân và quân Phạm Gia.
Cô ấy lại mím môi rồi rót tiếp một chén rượu.
Kim Phi không đến bưng chén rượu lên, mà tiếp tục hát:
"Hận thù càng sâu, chiến tranh càng kéo dài. Bao nhiêu thuộc hạ trung thành chôn xác xứ người! Chết trăm lần cho đất nước thì có tiếc chỉ,
Nén tiếng than thở, không nói một lời, máu và nước mắt đọng đầy!"
Nghe thấy câu này, nhân viên hộ tống bên dưới không kìm được mà dừng bước.
Bọn họ cũng từng đi lính, đều đã từng tận mắt nhìn thấy chiến hữu chết thảm dưới đao kẻ địch.
Lúc này tất cả đều đang nhớ lại cuộc sống chinh chiến sa trường lúc đầu!
Họ cũng nhớ tới những người đã từng ăn cơm chung trước kia, những người chiến hữu cuối cùng đã vĩnh viễn chôn xác nơi đất khách quê người!
Không ít nhân viên hộ tống cũng nâng tay áo lên lau nước mắt.
Trần Văn Viễn đỡ Triệu Nhạc đi chưa được bao xa thì nghe thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3381207/chuong-2107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.