Kim Phi giải thích từng câu từng chữ về bài ca hai mươi bốn tiết khí cho Ngụy Vô Nhai.
Vẻ mặt Ngụy Vô Nhai cũng trở nên càng ngày càng trịnh trọng.
Vì ông ta hiểu bài thơ ca này đại biểu cho cái gì!
Vừa nãy Kim Phi nói bài ca hai mươi bốn tiết khí là kim chỉ nam cho việc đồng áng, cũng không khoa trương tí nào.
€ó bài ca hai mươi bốn tiết khí này, người dân trồng trọt cũng không phải phụ thuộc hoàn toàn vào kinh nghiệm làm nông nữa, cứ theo chú giải trong bài thơ để làm nông là được rồi, cũng không cần lo bỏ lỡ mùa vụ nữa.
Không chỉ Ngụy Vô Nhai, râu của Triệu Nhạc bên cạnh cũng kích động run rẩy.
Dân coi lương thực là trời, thời đại phong kiến, nông nghiệp gắn liền với bụng của mọi người, là thứ được công nhân đứng đầu trong mọi ngành nghề.
Mặc dù bài thơ này đơn giản, nhưng ý nghĩa nó mang tới lại vô cùng trọng đại.
“Kim tiên sinh, bài thơ này thật sự quá...” Trong chốc lát thế mà Ngụy Vô Nhai lại tìm ra từ thích hợp để miêu tả, “Bài thơ này tuyệt đối là bảo vật vô giá với người dân!”
“Tiên sinh, bài thơ này là lời truyền dạy của cao nhân, nhưng trước kia ta chưa trồng trọt bao giờ, không hiểu về thời vụ, ngài cảm thấy chính xác không?” Kim Phi hỏi.
“Chính xác! Cực kì chính xác!” Trong mắt Ngụy Vô Nhai đầy vẻ bội phục, “Người nói bài thơ này với ngài, thật sự là cao nhân tuyệt thế đấy! Kim tiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3381193/chuong-2093.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.