"Ông Triệu, ta sẽ cân nhắc chuyện ở thành Vị Châu, ông nhất định phải chăm sóc sức khỏe của mình cho tốt!"
Kim Phi vỗ lưng Triệu Nhạc: "Trong làng có phòng y tế, ta dẫn ông đi xeml"
"Ta ở có đi xem lang trung ở huyện phủ nhưng không có tác dụng gì." Triệu Nhạc xua tay.
Hàm ý là ngay cả lang trung ở huyện phủ cũng không có cách gì, thì ngôi làng nhỏ miền núi này có thể làm gì được?
"Ông Triệu, lang trung ở huyện phủ không được, cũng không có nghĩa là lang trung ở phòng y tế của bọn ta không được."
Trần Văn Viễn vẫn luôn ở bên cạnh cũng cười nói: "Phòng y tế của bọn ta có Ngụy tiên sinh, cũng chính là đệ nhất thần y ở huyện Quảng Nguyên!”
“Thần y số một Quảng Nguyên, chẳng lẽ là Vô Nhai tiên sinh?” Triệu Nhạc hỏi.
"Ông Triệu, ông biết Ngụy tiên sinh sao?" Trần Văn Viễn và Kim Phi đều sửng sốt.
"Biết, lúc trước mẹ ta bị bệnh, cũng là Vô Nha tiên sinh đã chữa khỏi cho bà ấy!"
Triệu Nhạc cười nói: "Ta cũng nghĩ nếu tới mùa đông mà còn chưa khỏi hẳn, ta sẽ đi quận thành tìm Vô Nhai tiên sinh, không ngờ ông ấy lại tới đây!"
“Nguy tiên sinh đã đến làng chúng ta lâu rồi! May là ông Triệu chưa đi nếu không đã uổng công một chuyến rồi." Trần Văn Viễn cười nói: "Đi thôi, ta dẫn ngài đi xem?”
"Quốc sư đại nhân, ta đi tìm Vô Nhai tiên sinh trước đã, không phiền ngài nữa!"
Triệu Nhạc đứng dậy chắp tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3381187/chuong-2087.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.