“Lão gia, đừng quan tâm đến lũ Lương Xung nữa, tiêu cục Trấn Viễn đến rồi!"
Quản gia giậm chân nói.
“Ngươi nói gì?” Hoàng Lĩnh Toàn giật mình: “Tiêu cục Trấn Viễn đến bờ sông rồi à?”
“Không phải là ở sông nữa đâu, mà là đến tận bên ngoài trấn rồi!"
Quản gia vừa nói vừa chỉ ra ngoài cửa.
Hoàng Lĩnh Toàn chạy ra chỗ cửa, gã vừa ngẩng lên thì nhìn thấy có hai chiếc phi thuyền cực lớn đang bay lượn trong không trung.
“Sao có thể như vậy được?”
Hai mắt Hoàng Lĩnh Toàn trợn tròn xoe: “Bọn họ đến đây bao giờ?”
“Lúc trời sáng!” Quản gia nói: “Lão gia làm sao bây giờ?”
“Còn làm sao, mau thu dọn đồ đạc chạy đi thôi!”. Đam Mỹ Hay
Hoàng Lĩnh Toàn cũng không còn thời gian chờ thầy lang đến nữa, gã sốt sắng giao phó cho quản gia: “Nhanh đi bảo con trai ngươi chuẩn bị thuyền, chúng ta lập tức vượt sông Hoàng Hà tới Trung Nguyên!”
Quản gia đáp lời một tiếng, chạy nhanh ra ngoài.
Chờ quản gia đi khỏi, Hoàng Lĩnh Toàn quay đầu bước vọt vào trong phòng.
Một cước đá văng cái bô, sau đó gã cũng không ngại bẩn, lục lọi dưới đất hai ba lần, từ trong kế gạch rút ra được một cọng dây.
Theo lực cọng dây, mấy cục gạch trên đất bị kéo lên, lộ ra một cái hố.
Trong hố cũng có một chiếc rương gỗ được chôn ở đó, to hơn nhiều so với chiếc rương gỗ mà đám thổ phỉ moi ra được từ phía sau tượng thần.
Rương gỗ đựng vàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3381153/chuong-2053.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.