Lục Liễu rõ ràng đã sửa sang lại ở trong ngõ, sau khi đi ra, tóc tai đã chỉnh tề, dấu chân trên y phục cũng biến mất.
Chỉ là sắc mặt cô ta vẫn rất nhợt nhạt.
“Kim tiên sinh” Lục Liễu hành lễ với Kim Phi, đỏ mặt hỏi: “Xin lỗi, để tiên sinh chê cười rồi.”
“Không, người nên xin lỗi là ta” Kim Phi nói: “Là do chúng †a làm việc sơ suất nên mới khiến cô nương bị thương, ta cũng đảm bảo với cô, chúng ta nhất định sẽ trừng trị hung thủ, đòi lại công bằng cho cô nương.”
“Đa tạ tiên sinh.” Lục Liễu khom người hành lễ.
Tiểu Ninh nhếch miệng, vẻ mặt ấm ức, nhưng cũng không dám nói gì.
Kim Phi để ý tới biểu cảm của Tiểu Ninh, hỏi: “Vị cô nương này, cô cảm thấy ta xử lý như vậy có ổn không?”
Dù sao Tiểu Ninh cũng là một trong số những người bị hại nên cũng có quyền lên tiếng.
“Ổn thì cũng ổn... nhưng ta vẫn cảm thấy nên đánh bọn họ một trận mới hả giận!” Tiểu Ninh lấy dũng khí nói: “Cứ như vậy mà bỏ qua thì thật sự quá lời cho bọn họ rồi!”
Nghe Tiểu Ninh nói vậy, nhân viên hộ tống xung quanh đều bật cười.
Kim Phi tin rằng bất kỳ tổ chức nào muốn tồn tại lớn mạnh và lâu dài, đều cần phải có chế độ thưởng phạt rõ ràng, hơn nữa cần phải kiên quyết thi hành.
Khi mới thành lập tiêu cục Trấn Viễn, y đã cố gắng thưởng phạt phân minh.
Sau khi Cửu công chúa lên ngôi, điều đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3381124/chuong-2024.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.