Phương Linh Quân liếc mắt nhìn Lưu Bất Quần.
“Đã biết!” Lưu Bất Quần gật đầu liên tục.
“Vậy đệ còn do dự cái gì? Không nghe thấy Kim tiên sinh nói rằng thời gian gấp rút sao, đệ còn trì hoãn tận một tháng à?
Phương Linh Quân nói: “Về phần học sinh của đệ, giao cho con trai của đệ không được sao? Nếu như đệ thật sự không
yên tâm vậy thì đưa chúng cùng tới làng Tây Hà luôn!”
“Có thể dẫn cả học sinh cùng đi ư?” Lưu Bất Quần ngạc nhiên hỏi.
“Dĩ nhiên" Kim Phi gật đầu: “Lưu tiên sinh có thể hỏi ý kiến cha mẹ của bọn trẻ, nếu như cha mẹ của bọn trẻ đồng ý thì có thể đưa chúng theo tới Kim Xuyên, học phí ăn ở Kim Phi ta sẽ lo liệu!”
“Vậy thì tốt quá rồi!" Lưu Bất Quần lần này thật sự đã hạ quyết tâm: “Lát nữa ta sẽ thu dọn đồ đạc, cùng tiên sinh trở về Kim Xuyên luôn!”
“Còn trường học bên này thì sao?”
“Giao cho Khuyển Tử là được!” Lưu Bất Quần xua tay nói.
“Đa tạ hai vị tiên sinh.” Kim Phi chắp tay thi lễ về phía hai người họ: “Ta tin rằng với sự tham gia của hai vị, giáo dục bắt buộc của Đại Khang sẽ được phổ biến rộng rãi trong thời gian sớm nhất.”
“Đây là điều mà ta mong muốn!” Phương Linh Quân và Lưu Bất Quần đồng thanh nói.
Lưu Bất Quần là người nóng nảy, một khi đã đưa ra quyết định, ông ta còn nóng lòng hơn cả Phương Linh Quân.
Ông ta quay trở về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3381115/chuong-2015.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.