Phương Linh Quân làm tiên sinh dạy học cả đời, cũng là một giáo viên đơn thuần.
Để trẻ em khắp thiên hạ được đọc sách, có thể nói là mơ ước của ông ta.
Không, là chuyện mà trước đây ông ta nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.
Nếu là người khác nói có thể thực hiện lí tưởng này, nói sau này trẻ con không đi học là phạm pháp, chắc chắn phương Linh Quân sẽ cảm thấy hắn điên rồi.
Nhưng người nói là Kim Phi, Phương Linh Quân lại cảm thấy cực kì hợp lí.
Vì Kim Phi có năng lực nói vậy. “Kim tiên sinh, ngài thật sự muốn làm như vậy à?”
Phương Linh Quân luôn hờ hững ung dung, lúc này hô hấp nặng nề hơn, mặt đầy kì vọng nhìn Kim Phi.
“Đương nhiên, đang lập ra luật pháp liên quan rồi, đợi thời cơ chín muồi, ta sẽ bảo bệ hạ công bố luật pháp này ra, thúc đẩy giáo dục bắt buộc càng nhanh càng tốt.” Kim Phi đáp.
“Vậy lúc nào mới coi là thời cơ chín muồi?” Phương Linh Quân hỏi.
“Muốn phổ cập giáo dục bắt buộc, đầu tiên phải có một môi trường hòa bình, để người dân yên ổn hoàn toàn đã, thứ hai phải bồi dưỡng ra số giáo viên đủ nhiều.”
Kim Phi nói: “Ta sẽ làm điều thứ nhất, còn điều thứ hai, phải cần tiên sinh làm”
“Ta ư?” Phương Linh Quân chỉ vào mũi mình: “Một lão già như ta, có thể làm gì?”
“Vừa nấy tiểu sinh đã từng nói, ta phải xây một ngôi trường đại học, giai đoạn trước, mục tiêu chủ yếu của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3381104/chuong-2004.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.