Suy cho cùng, một khi kẻ địch đoạt được thành, chắc chắn bọn họ sẽ phải chết, ván cờ này sẽ không còn ý nghĩa gì nữa.
Chỉ như vậy, triều đình mới có thể đồng lòng, cùng nhau chống giặc ngoại xâm.
“Trưởng làng, nếu để ta chọn một nơi làm đô thành, vậy chắc chăn ta sẽ chọn biên thành, chẳng hạn như Tây Xuyên, hoặc biên cương phương Bắc!”
Kim Phi nói: “Ta muốn thiên tử phải là người trấn thủ biên cương, như vậy giang sơn Đại Khang mới có thể vững chắc như đái”
“Thiên tử trấn thủ biên cương...”
Lão trưởng làng võ vai Kim Phi: “Không hổ là đàn ông Xuyên Thục, có khí phách!”
“Bây giờ không trách ta ư?” Kim Phi liếc lão trưởng làng.
“Không trách, không trách.” Lão trưởng là xua tay, cười nói: “Chẳng qua cảm thấy hơi đáng tiếc, Nguy tiên sinh nói kinh thành là trung tâm của thiên hạ, nếu ngài muốn đến biên. ngôn tình hay
cương xây dựng đô thành, vậy phải làm lại tất cả..."
“Thì sao chứ, Kim Phi ta ở nơi nào, nơi đó chính là trung tâm của Đại Khang!”
Kim Phi tự tin nói.
“Hahaha, nói hay lắm, nói hay lắm!” Lão trưởng làng cũng bị Kim Phi 1ây nhiễm, trong lòng cảm thấy kiêu ngạo tự hào: “Phi Ca Nhi, cứ việc xông pha, ta sẽ vì ngài trấn thủ thôn làng, bất cứ lúc nào ngài quay về, nơi đây đều là nhà của ngài!”
Nói xong, ông ta xua tay với Kim Phi, cười lớn rời đi.
“Lão già này, còn học thói nịnh bợ.”
Kim Phi lắc đầu, gọi Thiết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3381087/chuong-1987.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.