“Dạy trẻ em trông ruộng làm công? Những cái này còn cần dạy à?”
Mặt hiệu trưởng Bạch đầy kinh ngạc. Bà ấy chưa hiểu Kim Phi nghĩ thế nào.
Không chỉ hiệu trưởng Bạch nghĩ vậy, ngoài Cửu công chúa ra, suy nghĩ của những người xung quanh cũng giống như hiệu trưởng Bạch.
Những chuyện như trồng ruộng làm công mà còn cần dạy à?
Còn phải xây dựng một ngôi trường to hàng chục ngàn mẫu để dạy?
Trong nhận thức của người Đại Khang, chỉ có đọc kinh thánh đi làm quan, mới là đường đúng.
Nếu người nói không phải là Kim Phi, e là bọn họ đều cảm thấy đối phương điên rồi.
“Sao trồng ruộng làm công lại không cần dạy?”
Kim Phi hỏi ngược lại: “Đều là trồng ruộng, vì sao có người trông một mẫu có thể thu được hai trăm cân lúa mì, nhưng có người chỉ thu được một trăm cân? Đều là làm công, vì sao một ngày có người quay nhanh, mà có người lại quay chậm?”
“Chẳng lẽ sau khi học ở trường đại học mà tiên sinh nói, tất cả lương thực mà mọi người trồng ra đều nhiều như nhau à? Làm công đều nhanh như nhau à?” Hiệu trưởng Bạch hỏi.
“Chắc chắn không phải rồi, nhưng từng học trồng ruộng, 99% sẽ giỏi hơn người chưa từng học trồng trọt, từng học làm công, cũng sẽ nhanh hơn người chưa học!”
Kim Phi nói: “Hơn nữa đại học còn có thể dạy học sinh làm thế nào để tạo ra công cụ, làm thế nào để tạo ra động cơ càng nhanh hơn, thúc đẩy Đại Khang phát triển không ngừng!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3381082/chuong-1982.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.