Nhìn thấy Kim Phi đi vào, anh ta với tay phải vịn lên thành giường để ngồi dậy.
“Tiên sinh đường xa đến đây, đám vô dụng này cố tình không cho ta ra tiếp, mong rằng tiên sinh thứ tội!”
Khánh Hoài tỏ vẻ bất đắc dĩ mà chỉ Chung Ngũ: “Chờ ông đây khỏe lại thì xem ông xử lý ngươi thế nào!”
Biết Kim Phi sắp tới, Khánh Hoài muốn đi đón, thế nhưng Chung Ngũ không đồng ý, còn xách nạng của anh ta đi mất.
“Hai ta còn phải khách sáo như vậy à?”
Kim Phi phất tay, nhìn về phía quân y đứng ở một bên: “Vết thương của Khánh hầu sao rồi?”
“Thưa tiên sinh, miệng vết thương trên đùi Khánh hầu tuy rằng rất sâu, nhưng không gây ảnh hưởng, nghỉ ngơi mấy tháng là có thể khôi phục, vết thương ở vai trái tương đối nguy hiểm, nếu xuống thêm nửa tấc nữa có thể sẽ đâm trúng phổi!”
“Vết này chắc là nhắm vào tim Khánh hầu phải không?”
“Đúng vậy," Quân y gật đầu: “May mà Hầu gia phản ứng mau, né được, bằng không hậu quả không dám tưởng tượng.”
“Thích khách đâu?” Kim Phi sầm mặt nhìn về phía Chung Ngũ.
“Chết rồi," Chung Ngũ nói: “Thích khách ám sát thất bại thì đã uống thuốc độc tự sát!”
“Hắn lẻn vào doanh trại như thế nào, lại tiếp cận Khánh hầu ra sao?” Kim Phi hỏi.
Đây là vấn đề y rất khó hiểu, chẳng qua vừa rồi vội vã tới thăm Khánh Hoài nên nhịn không hỏi.
“Thích khách lẻn vào qua con kênh” Chung Ngũ đáp: “Hắn ôm tảng đá trốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3381041/chuong-1941.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.