"Đi lúc nào cũng được ư?”
Lý Địch nghe vậy, kéo muội muội đi ra ngoài ngay.
Còn việc thu xếp hành lý gì đó, hoàn toàn không cần thiết.
Ở nơi này, bọn họ là nô lệ, bất kỳ tài sản gì bao gồm cả mạng sống của bọn họ, đều thuộc về chủ nhân.
Trừ y phục rách rưới đầy lỗ thủng trên người này ra, cậu bé và muội muội không có bất kỳ tài sản gì cả.
"Ca ca..."
Muội muội phát hiện ca ca dẫn đầu rời đi, bèn kéo tay áo của Lý Địch.
Cô bé hơi sợ hãi, muốn để cho người khác đi trước, đến khi xác nhận người khác không sao thì mới đi theo ra ngoài.
"Dù sao cũng phải có người dẫn đầu!"
Lý Địch lại ngẩng đầu nhìn phi thuyền, sải bước đến cửa sau của viện.
Không ai ngăn cản cậu bé, Lý Địch dắt muội muội, dễ dàng không trở ngại mà đi qua cửa sau, đi tới đường phố phía sau phủ Tể tướng.
Những nô lệ khác nhìn thấy Lý Địch không sao, cũng đuổi sát theo.
Đến khi tất cả nô lệ đều đã đi ra khỏi sân, quản gia phất tay, một đám gia đinh chạy ra.
Các nô lệ tưởng gia đỉnh tới để giết bọn họ, bị dọa sợ lại quỳ đầy xuống đất.
"Các ngươi không phải sợ, bọn họ đến để bảo vệ các ngươi ra khỏi thành!"
Quản gia bị họ dọa sợ phải mau chóng giải thích.
Sát thủ trên bầu trời vẫn đang chăm chú theo dõi, nếu lỡ có một người chết, thì sẽ mất nhiều hơn được.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3381011/chuong-1911.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.