Ở phía Bắc của làng, khinh khí cầu dày đặc che kín nửa bầu trời.
“Chúng điên rồi sao, thả nhiều khinh khí cầu như vậy làm gì?”
“Chắc chắn là chúng biết tiên sinh sắp trở về, biết bản thân chắc chăn sẽ bại trận nên mới giấy giụa lần cuối đấy!”
“Khinh khí cầu lần này bay hơi chậm, còn hơi chao đảo nữaỊ”
“Thật là... Trời ơi, các ngươi nhìn kỹ cái rổ đi, sao lại có nhiều người ngồi trên đó vậy?”
“Chúng dùng hết dầu hỏa rồi nên giờ cho người nhảy xuống đè bẹp chúng ta à?”
“Mặc kệ chúng muốn làm gì, chúng ta chỉ cần gắng qua đợt này nữa là được, chờ tiên sinh về thì chúng chết chắc!”
“Đúng đấy, cho dù có chuyện gì cũng phải kiên trì!” Lúc này các nữ công nhân đã trốn vào đường hầm, một số người còn ở ngoài cửa nhìn về phương trời phía Bắc, thảo luận sôi nổi.
Nhưng lại có một nữ nhân viên hộ tống cau mày.
Cô ấy từng đi theo Lão Ưng làm phi công, cũng từng tham gia chiến dịch giải cứu kinh thành.
Thấy khinh khí cầu của quân địch chở nhiều người như vậy, cô ấy càng nghĩ càng thấy không đúng.
Cô ấy suy nghĩ một lát rồi đành cắn răng lao ra ngoài cửa đường hầm.
“Viên Viên, khinh khí cầu sắp tới rồi, ngươi đi đâu vậy?” Một nữ công nhân thấy vậy thì hét lên.
“Ta có việc phải báo cho phu nhân, các ngươi đợi một lát, báo cáo xong ta sẽ về ngay!”
Nữ nhân viên hộ tống trả lời rồi chạy như bay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3380969/chuong-1869.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.