Kim Phi chỉ thử nghiệm sơ sơ một chút, đã phát hiện tốc độ tối đa của tàu hơi nước có thể đạt tới 20 km/h, tốc độ bình thường khoảng 15 km/h.
Nếu không xem xét đến các yếu tố khác và chỉ tập trung vào tốc độ, trạng thái lý tưởng nhất là có thể về Xuyên Thục trong mấy ngày.
"Tướng công, chàng giỏi quá!"
Đường Tiểu Bắc nắm lấy cánh tay của Kim Phi, nói với vẻ mặt đầy ngưỡng mộ: "Có loại thuyền này, sau này thương hội vận chuyển hàng hóa sẽ tiện lợi hơn rất nhiều!”
“Sau này có thể sử dụng loại thuyền này để đánh với cướp biển, cướp biển sẽ không thoát được nữa!”
Thiết Chùy múa may tay chân, khuôn mặt đỏ bừng vì phấn khích.
“Sư phụ, sư phụ, loại máy móc này có thể cải tiến để có thể dùng trên máy tiện được không?”
Vạn Hạc Minh kéo tay áo Kim Phi, ngẩng đầu hỏi: “Lấy ngựa kéo máy tiện hôi quá, có khi di chuyển được một lúc lại ngừng."
"Đương nhiên có thể, loại máy móc này có thể sử dụng ở rất nhiều chỗ, có thể dùng trên thuyền, cho xe ngựa cũng được và cả guồng quay tơi"
Kim Phi vui mừng xoa đầu Vạn Hạc Minh: "Mấy ngày tới con nghĩ xem nên sửa thế nào, sau đó vẽ ra bản vẽ cho ta."
Vạn Hạc Minh rất có tài trong lĩnh vực thủ công, bây giờ Mãn Thương vẫn còn đang mơ màng trong sương mù, mà cậu bé đã nghĩ đến chuyện áp dụng máy hơi nước cho mấy chỗ khác.
“Dạ, sư phụ, tối về con sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3380911/chuong-1811.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.