Thuyền chở hàng của Trịnh Phương gần như đã bị đốt đen thui, có thể thấy trên đường đi họ đã bị tập kích không ít lần.
"Không có, mọi người đều chém giết ở trên thuyền, không giao chiến trực diện với kẻ địch."
Trịnh Phương lắc đầu: "Nhưng hôm qua ta đi ngang qua doanh trại của thủy quân, có một huynh đệ của đội Chung Minh lên thuyền nói cho ta biết Ngô vương đã tập hợp đại quân, e là họ sẽ nhanh chóng đuổi tới đây.”
“Bọn họ vẫn chưa bỏ cuộc ư?”
Kim Phi khẽ cau mày: “Đi, vào đi rồi hãy nói, rốt cuộc chuyện thế nào?"
Đến phòng họp ở xưởng đóng tàu, Thiết Chùy võ vai Trịnh Phương cười nói: 'Chuyến đi này khó khăn cho mọi người rồi, con thuyền cũng bị đốt đen thui!"
"Đúng là khá khó khăn, bọn Tương vương như hóa điên, cứ như dầu hỏa không tốn tiền, đổ xuống sông như nước lã." Trịnh Phương lắc đầu.
"Vậy các ngươi làm sao đến đây được?" Đường Tiểu Bắc hỏi.
“Đêm hôm kia, hướng gió thay đổi, đội trưởng Trịnh cho người dùng khinh khí cầu làm nổ tung kho dầu hỏa của Tương vương.”
Mãn Thương nhớ lại cảnh tượng lúc đó: “Tiên sinh, ngài chưa thấy đâu, lúc đó trời cũng sáng rực lên luôn ấy."
“Dầu hỏa mà Tương vương cướp được đều bị thiêu hết, không có cách nào ngăn cản được chúng ta, chúng ta xuôi dòng sông hai ngày là đã về đến Đông Hải."
Trịnh Phương nói: "Ta tưởng Sở vương và Ngô vương sẽ ngăn cản chúng ta, ai ngờ cũng không có."
"Sở vương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3380908/chuong-1808.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.