Một mẻ lưới toàn là cá, nặng chừng hơn hai con lợn, vốn Kim Phi định thu lưới lại nhưng suýt chút nữa đã bị kéo xuống biển.
Dù Bắc Thiên Tâm rất khỏe nhưng thuyền cứu sinh không thể chịu được sức nặng này, suýt chút nữa đã bị lật thuyền.
"Thiên Tâm, đừng kéo mạnh, lỡ làm gãy thuyền cứu sinh thì lại mất nhiều hơn được."
Kim Phi cản Bắc Thiên Tâm lại khi thấy cô ấy muốn dùng sức nhiều hơn: "Không được, bây giờ nhân lúc này chúng ta thả thêm mấy cái lưới, rồi từ từ kéo chúng về."
"Vậy cũng được." Bắc Thiên Tâm gật đầu, buộc lưới đánh cá vào mạn thuyền rồi lại cầm một tấm lưới mới.
Cô ấy đã từng làm ngư dân ở Giang Nam một thời gian, thế nên tư thế quăng lưới của cô ấy còn chuẩn hơn Kim Phi nhiều.
Khi lưới rớt xuống thì lại đầy một mẻ.
Nhiều con cá bị hoảng sợ nhảy thẳng vào thuyền cứu sinh.
Đường Tiểu Bắc vừa giúp thu lưới vừa vui vẻ nói: “Cuối cùng ta cũng không cần câu cá nữa rồi!”
Nhiều cá như vậy, dù bọn họ có ăn tùy thích thế nào thì vẫn ăn được trong một thời gian dài.
Họ mang theo tổng cộng 4 cái lưới đánh cá, khi ngư triều qua đi thì cả 4 cái lưới đều đầy ắp.
Thuyền cứu sinh bị kéo đến nỗi hai bên lắc lư qua lại.
Cũng may ở đây cách đảo nhỏ không xa, Kim Phi ôm cái phao đầy cá có sức nặng như một con lợn bơi tới đảo nhỏ, sau đó dùng dây mây làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3380868/chuong-1768.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.