Trên đảo nhỏ không tên ở Đông Hải.
Mặt trời lên trăng hạ xuống, ngày tháng trôi qua như thoi đưa, ba người Kim Phi, Bắc Thiên Tâm và Đường Tiểu Bắc đã bị mắc kẹt ở đây gần ba tháng.
Khi ba người họ vừa mới đến là vào ba tháng mùa hè nóng nực nhất, bây giờ trời đã trở lên mát mẻ hơn, ban đêm còn hơi se lạnh.
Ba tháng này là ba tháng nhàn rỗi nhất kể từ khi y đến Đại Khang, mỗi ngày ngoại trừ việc đánh cá, thì cũng không có việc gì để làm.
Nhân lúc rảnh rỗi, Kim Phi chặt một vài cây nhỏ ở trên đảo, dùng cưa nhỏ trên thuyền cứu sinh để cưa bỏ cành, rồi dùng dây mây buộc các thân cây lại với nhau làm thành bè gỗ.
Kim Phi không phải loại người ngồi yên chờ chết. Nếu y tự nguyện đến hòn đảo nhỏ này để tránh khỏi sự đời thì không nói, nhưng y là bị người ta âm thầm tính kế nên mới lưu lạc đến hòn đảo này. Vì vậy y phải quay về làm cho ra nhẽ.
Sở dĩ y lưu lạc tới hòn đảo này, nguyên nhân lớn nhất là vì thuyền cứu sinh không có mỏ neo.
Khi gió Tây thổi đến, cho dù có thu buồm lại, thì thuyền nhỏ vẫn bị gió thổi về hướng Đông.
Một nguyên do khác là lúc đó vật tư khẩn cấp trên thuyền cứu sinh đã sắp hết. Nếu cứ tiếp tục trôi dạt ở trên biển, bọn họ rất có thể sẽ chết đói.
Kim Phi dự định trong khoảng thời gian này ở trên đảo cố gắng thu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3380866/chuong-1766.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.