Phạm tướng quân ngồi dưới đất, sắc mặt tái nhợt.
Ông ấy biết Khánh Hoài không dám gạt mình chuyện này, cũng không cần thiết phải làm thế.
Hơn nữa ông ấy quả thật khá lâu rồi không nhận được thư nhà của vợ.
Nghĩ đến có khả năng người nhà của mình đã gặp chuyện không may, Phạm tướng quân siết chặt nằm đấm, cũng có ý nghĩ giống Khánh Hoài.
Người nhà đều bị giết, còn canh giữ biên giới gì nữa, dẫn binh đến về lại, tìm Hoàng đế chết tiệt hỏi cho ra lẽ mới đúng.
Nhưng sau khi đứng dậy, Phạm tướng quân lại do dự.
Quân Trấn Bắc chỉ có hai đội quân có thể chiến đấu là quân Phạm Gia và quân Thiết Lâm, nếu họ rút về thì Thanh Thủy Cốc và thành Vị Châu sẽ mở cửa hoàn toàn cho người Đảng Hạng.
“Khánh Hoài, cậu bình tĩnh một chút, đừng vội rút quân về như thế...
“Người nhà ở kinh thành của ông đây đều chết hết rồi, ngài bảo ta bình tĩnh?”
Phạm tướng quân mới nói được một nửa đã bị Khánh Hoài ngắt lời: “Ngài bảo ta bình tĩnh thế nào?”. Đam Mỹ H Văn
“Ta biết, bây giờ ta cũng chỉ ước có thể dẫn quân về giết chết tên bạo chúa giết vua giết cha Trần Chinh này, nhưng Khánh Hoài à, cậu đừng quên, chúng ta là quân nhân ở biên cương, nếu rút lui như vậy, ngộ nhỡ người Đảng Hạng đánh đến thì làm sao?”
Phạm tướng quân cũng rất kích động, chỉ về hướng thành Vị Châu, hét lớn: “Cậu nhẫn tâm để người dân Tây Bắc bị Đảng Hạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3380862/chuong-1762.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.