“Vá lại có còn dùng được không?” Quan Hạ Nhi hỏi.
"Hàm Tử nói rách quá nhiều không thể vá được." Nhân viên hộ tống trả lời.
"Ngụy Lão Tam ra tay cũng tàn nhãn lắm!" Quan Hạ Nhi thở dài: "Dìu ta ra cửa."
Khi đến cửa, Quan Hạ Nhi ngẩng đầu nhìn lên trời.
Trên bầu trời, khinh khí cầu càng lúc càng gần, thỉnh thoảng lại ném xuống mấy bình dầu hỏa.
"Tên chó má này, đương gia tốt với hắn, coi trọng hắn như vậy, sao hẳn có thể tàn nhãn thế, đây đều là đồng hương hết mài"
Quan Hạ Nhi vốn luôn hòa nhã cũng không nhẫn nhịn được mà chửi tục.
Ngụy Lão Tam vốn là tiều phu trong làng, kiếm sống băng. nghề đốn củi và đốt than, khi Kim Phi xây lò gạch thì hắn đi đốt lò.
Lúc Kim Phi làm vải chống cháy, thường đến lò nung để thí nghiệm, thường xuyên qua lại nên cũng đã thân thiết với Ngụy Lão Tam, cảm thấy hắn là người siêng năng chăm chị, lại là người trong làng nên đã nhận hắn làm học trò, cầm tay chỉ dạy. hẳn cách làm vải chống cháy.
Kim Phi chỉ thích làm ông chủ chỉ tay, sau khi dạy Ngụy. Lão Tam xong thì y không đích thân làm nữa, mà giao lại tất cả các công việc làm vải chống cháy cho Ngụy Lão Tam.
Bây giờ khinh khí cầu đã đủ sử dụng, Ngụy Lão Tam rảnh rỗi, Kim Phi cũng không đối xử tệ với hắn, cho hắn trông coi nhà kho khinh khí cầu.
Với tác dụng của khinh khí cầu kia, cũng đủ cho thấy sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3380845/chuong-1745.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.