Đường Tiểu Bắc vẫn cảm thấy khó chịu.
"Người kia đã thối rữa ở chỗ này, nhà đá thật ra chính là mộ, tử khí bên trong quá nặng, không thể ở."
Kim Phi nói: "Bây giờ vẫn còn sớm, đợi ta chặt vài cây gỗ nhỏ, rồi dựng một căn nhà gỗ ở tạm."
"Ta giúp ngài!" Bắc Thiên Tâm rút hắc đao ra.
"Ta đi cắt một ít cỏ tranh." Đường Tiểu Bắc cũng rút con dao găm phòng thân từ trên đùi ra.
Ba người cùng nhau cố gắng, tối hôm đó đã dựng xong một căn nhà gỗ nhỏ.
Mặc dù rất đơn sơ, nhưng tốt hơn chuỗi ngày lang thang mãi ở trên biển nhiều. Buổi tối hôm đó, ba người đốt lửa, nướng hai con thỏ rừng.
Mặc dù không có gia vị gì cả, nhưng ba người ăn rất ngon lành.
Buổi sáng hôm sau, Kim Phi và Bắc Thiên Tâm kéo thuyền cứu sinh tới một nơi bí mật, sau đó tháo cung nỏ hạng nặng di động trên thuyên xuống, lắp đặt trên bãi cát.
"Tiên sinh, chúng ta có cần đốt lửa lên không?" Bäc Thiên Tâm hỏi.
Dùng củi ướt để đốt lửa sẽ sinh ra một lượng lớn khói dày đặc, trên biển cách mấy chục dặm có thể nhìn thấy, là tín hiệu cầu cứu tốt nhất.
"Hay là thôi đi, chúng ta chỉ có ba người, lỡ như dẫn cướp biển tới thì không ổn đâu." Kim Phi läc đầu.
Mặc dù y biết sau khi mình bị tấn công, Cửu công chúa nhất định sẽ phái nhân viên hộ tống tới Đông Hải, cùng thủy quân xử lý cướp biển, gần đây vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3380839/chuong-1739.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.