"Vũ Dương nói Tứ hoàng tử khoan dung nhân hậu, bản chất lương thiện, sao lại tạo phản chứ?" Quan Hạ Nhi khó hiểu hỏi.
Trong đám hoàng tử của Trần Cát, Cửu công chúa yêu thích Tứ hoàng tử nhất, lúc tán gẫu về chuyện trong cung với
Quan Hạ Nhi, cô ấy thường nhắc tới Tứ hoàng tử.
Kim Phi cũng có ấn tượng tốt với Tứ hoàng tử, sau khi trở về y cũng có nhắc mấy lần.
"Đúng rồi, Tứ hoàng tử tạo phản, kinh thành chắc chắn rất loạn, tiêu cục và thương hội sao rồi?"
Quan Hạ Nhi không có ý thức quá mạnh mẽ về chính trị, lúc này mới nhớ tới tiêu cục và thương hội trong kinh thành.
"Ta đến tìm phu nhân cũng vì chuyện này Tiểu Ngọc nói: "Sau khi Tứ hoàng tử tạo phản, đã lập tức phái cấm quân tấn công tiêu cục của chúng tai"
"Hăn tấn công tiêu cục làm gì?" Quan Hạ Nhi cau mày hỏi.
"Ta cũng không biết." Tiểu Ngọc lắc đầu.
"Vậy tiêu cục thế nào rồi?"
"Bởi vì không thể mang vũ khí vào kinh thành nên huynh đệ trong tiêu cục chỉ có thể dùng dao phay, rìu, gậy tre để chiến đấu, xem chừng tình hình không ổn lắm.”
Tiểu Ngọc nói: "Tổng cộng có ba con bồ câu đưa thư bay trở về từ kinh thành, đều là do Lạc Lan phái người thả bay lúc cấm quân tấn công tiêu cục, trong thư Lạc Lan nói, nếu bọn họ có thể phá vòng vây, sẽ đưa tin cho chúng ta tiếp."
“Tại sao lại như vậy?”
Quan Hạ Nhi rốt cuộc cũng ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3380827/chuong-1727.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.