“Phu nhân, Kim tiên sinh không có ở đây, trong làng còn cần phải dựa vào phu nhân duy trì đại cục, cho nên phu nhân phải nghĩ thoáng ra” Nguy Vô Nhai khuyên nhủ.
“Đúng vậy phu nhân, hai ngày nay người không ra khỏi cửa, làng đã loạn thành một mớ rồi.” Tiểu Ngọc nói.
“Tỷ tỷ, phu quân kinh doanh vất vả, làng mới có được quy mô như ngày hôm nay, chúng ta nhất định phải bảo vệ làng.”
Cửu công chúa tiến lên cầm tay Quan Hạ Nhi: “Bằng không thì chờ phu quân trở lại, chúng ta làm sao có thể bàn giao lại được?”
“Phu quân còn có thể trở về sao?” Mắt Quan Hạ Nhi lại đỏ hoe.
“Nhất định có thể trở về!” Cửu công chúa kiên định nói: “Phía Đông Hải hôm qua đưa tin đến, nói là việc trục vớt thi thể đã kết thúc, nhưng không tìm thấy thi thể của phu quân, Tiểu Bắc, Thiên Tâm và Đại Lưu, vậy nên ta suy đoán là phu quân rất có thể đã trốn thoát, chẳng qua là có vài lý do mà tạm thời không thể lên bờ.
Ta đã truyền tin bảo Nguy Đại Đồng phái tất cả thuyền của Cục vận tải đến Đông Hải, Thiết Chuỳ điều động ba trăm nhân viên hộ tống từ Tây Xuyên và từ đập Đô Giang qua đó.
Tốc độ xuôi dòng rất nhanh, cùng lắm thì ngày mai là có thể tới trấn Ngư Khê, bọn họ nhất định có thể đón phu quân trở về.
Tiểu Ngọc quay đầu nhìn về phía Cửu công chúa, trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.
Mấy ngày nay Cửu công chúa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3380810/chuong-1710.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.