Lúc này trong phòng chỉ còn lại ba người Quan Hạ Nhi, Cửu công chúa và Châu Nhi.
Cửu công chúa nhìn Quan Hạ Nhi đang khóc nức nở, khế thở dài.
Quan Hạ Nhi khóc nhiều như vậy, rõ ràng cũng biết nội dung trong thư rất có thể là thật, chỉ là không muốn tin mà thôi.
"Tỷ tỷ, trong thư không phải có nói rồi sao, cũng không tìm được thi thể của phu quân và Tiểu Bắc, bọn họ có lẽ không sao đâu?"
Cửu công chúa tiến lên nằm lấy cánh tay Quan Hạ Nhi, nhẹ giọng an ủi: "Tỷ tỷ, khóc không thể giải quyết bất cứ vấn đề gì cả, việc chúng ta phải làm bây giờ là canh giữ kỹ làng Tây Hà, canh giữ kỹ Kim Xuyên, canh giữ kỹ tất cả những gì phu quân để lại, chờ phu quân trở lại!"
Nhưng Quan Hạ Nhi giống như không nghe thấy, vẫn âm thầm khóc tỉ tê.
Cửu công chúa lại khuyên thêm mấy câu, thấy Quan Hạ Nhi không có một chút phản ứng gì, không thể làm gì khác hơn là thở dài, ngồi một bên yên lặng bầu bạn.
Nửa giờ sau, Thấm Nhi trở lại. "Điện hạ, tất cả thích khách đều đã chết."
Thấm Nhi nói: "Xem xét thân thủ và sự tàn nhẫn trong chiến đấu của bọn chúng, không phải thứ người bình thường có thể bồi dưỡng được, hẳn là tử sĩ do quyền quý đặc biệt đào. tạo."
"Có thể nhìn ra là nhà nào không?" Cửu công chúa lạnh giọng hỏi.
“Trên người bọn chúng không có bất kỳ món đồ gì có dấu ấn, vũ khí được sử dụng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3380805/chuong-1705.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.