Trừ điều này ra, Đại Lưu cũng rất chú ý tới vấn đề an toàn thực phẩm, từ đầu bếp nấu ăn tới người mua thức ăn rửa rau cũng đều là người mình.
Công việc gã chạy vặt này phụ trách chủ yếu là quét dọn vệ sinh, hốt rác nên rất khó gần nhà bếp.
Đối phương có thể thuận lợi hạ độc, hơn nữa còn có thể đầu độc tất cả người trên thuyền, nhất định là đã có nhân viên hộ tống hỗ trợ.
Có lẽ vì nghĩ đã đả kích được Kim Phi, gã chạy vặt hô to ra phía cửa: “Đừng núp nữa, đi ra đi!”
Một người đàn ông mặc áo choàng khập khiễng đi vào. Kim Phi chật vật ngẩng đầu nhìn đối phương.
Tiêu cục Trấn Viễn phát triển rất nhanh, Kim Phi không thể nào nhớ mặt từng người nên chỉ cảm thấy người này rất quen, biết hắn là đầu bếp ở bếp sau nhưng không nhớ nổi tên hắn.
Kim Phi không biết nhưng Đại Lưu ở bên cạnh thì lại biết người này.
“Lão Tạ, tên chó má nhà ngươi, Lương ca đối xử với ngươi tốt như vậy mà ngươi lại phản bội tiên sinh ư?”
Đại Lưu tức giận nói: “Nếu không có tiên sinh thì mẹ con ngươi đã sớm chết đói rồi!”
Tên đầu bếp này ở cùng làng với Đại Tráng, lúc còn trẻ từng đi lính ở phía nam, bị thủy tặc bắn trúng đùi, thành người què.
Ban đầu nhân viên hộ tống thiếu người nên Đại Tráng giới thiệu hắn tới làng Tây Hà.
Người què đương nhiên không thể làm nhân viên hộ tống, Lưu Thiết sắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3380773/chuong-1673.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.