Đội thuyền của thương hội Kim Xuyên ở Đông Hải bị cướp biển tấn công, thủy quân không thể chối bỏ trách nhiệm.
Hơn nữa bến tàu còn cách thủy quân không xa.
Cũng không cần người khác nói, bản thân Trịnh Trì Viễn mỗi lần nhớ tới chuyện này luôn cảm thấy xấu hổ.
Đối mặt với lời trách móc của Kim Phi, anh ta cũng không kiếm cớ, mà đỏ mặt thi lễ với Kim Phi: 'Quốc sư đại nhân, chuyện này là do thủy quân chúng ta không hoàn thành trách nhiệm, quốc sư đại nhân xử phạt thế nào, Trịnh Trì Viễn ta cũng nhận!"
Nếu như thuyền chở hàng bị đánh cướp là của những thương nhân khác thì dễ rồi, Trịnh Trì Viễn chỉ cần tùy tiện giải quyết qua loa lấy lệ là xong.
Nhưng Kim Phi nổi tiếng là luôn bênh vực người phe mình, dạo này y lại đang thuận buồm xuôi gió, lỡ như y muốn gây khó dễ, thật sự sẽ vô cùng rắc rối.
Thế nên lúc biết được Kim Phi muốn đích thân tới, Trịnh Trì Viễn không có ý định đối phó qua loa lấy lệ với Kim Phi, mà đã chuẩn bị xong tỉnh thần để nhận phạt.
Anh ta chạy đến đón tiếp đầu tiên, cũng vì muốn tạo ấn tượng tốt với Kim Phi.
Không thể không nói, Trịnh Trì Viễn đã cược đúng. Nếu Trịnh Trì Viễn kiếm cớ, nói các loại nguyên nhân khách quan như bão táp gì đó để chối bỏ trách nhiệm, Kim Phi chắc chăn không thể tha cho anh ta.
Bây giờ thái độ chủ động thừa nhận sai lầm của anh ta, ngược lại khiến trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3380756/chuong-1656.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.