Kim Phi mỉm cười nói. "Được!"
Trương Lương vừa nói vừa bắt đầu giải thích biện pháp. của mình.
"Chẳng trách tiên sinh vẫn luôn khen ngợi ngươi là một thiên tài đánh giặc quả nhiên là lợi hại!"
Cửu công chúa nghe xong, không khỏi giơ ngón tay cái lên khen ngợi Trương Lương.
"Điện hạ quá khen, là do tiên sinh dạy dỗ tốt." Trương Lương vội vàng xua tay.
Nghe vậy, Cửu công chúa ngẩng đầu mỉm cười với Kim Phi.
Kim Phi đang định nói, lại nghe được Trần Cát cau mày nói: “Tính khả thi của biện pháp này cũng được đấy, chỉ là... có phải quá độc ác rồi không, hơi... mất mặt.”
Kim Phi nghe vậy, vô thức muốn oán trách Trần Cát, nhưng Cửu công chúa đã đi trước y một bước.
"Phụ hoàng, tiên sinh đã từng nói, chiến tranh chính là cuộc chiến sinh tử ta sống ngươi chết! Lên chiến trường, thì phải không chừa thủ đoạn nào để đánh đuổi kẻ địch, làm hết mọi cách để khiến cho đồng đội của mình có thể sống tiếp!"
Cửu công chúa nói: "Điều này là độc ác sao? Đó là bởi vì phụ hoàng chưa từng đến chiến trường thực sự thôi!
Trên chiến trường khắp mọi nơi đều là người cụt tay cụt chân, không cẩn thận sẽ vấp phải ruột năm rải rác trên mặt đất! Mặt đất lấm lem máu, có nơi trũng thấp, máu có thể ngập. đến đầu gối!
Nếu phụ hoàng đến chiến trường một lần, đối mặt với sự sống chết, mọi thứ đều là hư vô, chỉ cần sống sót, trở về quê hương gặp lại người thân con cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3380594/chuong-1494.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.