"Nhìn chung thì không có vấn đề gì, tiếp tục xây dựng với tiến độ như hiện tại là được, đến khi đào xong cửa cống, có lẽ †a đã xử lý xong chuyện trong nhà rồi, đến lúc đó ta sẽ tới nữa."
Kim Phi đặt kính viễn vọng xuống, hài lòng gật đầu.
Khi xuống núi Ngọc Lũy thì trời đã tối.
Sau khi thống nhất với Ngụy Đại Đồng về thời gian khởi hành vào buổi sáng ngày mai, Kim Phi ăn cơm xong đã đi ngủ.
Có thể vì lo lắng cho Cửu công chúa, Kim Phi ngủ không ngon lảm, cứ nắm mơ suốt.
Lúc thì năm mơ thấy Cửu công chúa trở về, lúc lại nắm mơ. thấy cô ấy gặp phải nguy hiểm ở kinh thành.
Khó khăn lắm mới ngủ được, lại nghe thấy Đại Lưu đang kêu mình.
"Phải lên đường rồi sao?” Kim Phi hỏi.
"Bây giờ mới canh ba giờ Dần, còn lâu lắm trời mới sáng." Đại Lưu đáp: "Là Khánh đại nhân đến"
"Khánh đại nhân?" Kim Phi vừa mới tỉnh ngủ, đầu óc còn hơi mơ màng: "Khánh đại nhân nào?"
Khánh đại nhân mà y biết là Khánh Hâm Nghiêu.
Nhưng Khánh Hâm Nghiêu ở thành Tây Xuyên, không thể nào hơn nửa đêm lại đến đập Đô Giang tìm y.
Y vừa mới nghĩ thoáng qua như thế, đã nghe thấy Đại Lưu nói: 'Khánh đại nhân là Khánh Hâm Nghiêu."
"Là anh ta thật à?"
Chân mày Kim Phi hơi nhíu lại
Khánh Hâm Nghiêu tới đây giờ này, lời giải thích duy nhất là hôm qua Khánh Mộ Lam đã báo tin cho anh ta, Khánh Hâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3380492/chuong-1430.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.