Nếu có chút kỹ năng, đi làm các công việc kỹ thuật như. làm thép và mộc thì có thể kiếm được ba bốn trăm hoặc bốn năm trăm tệ một ngày, bản thân có thể làm chủ thầu thì có thể kiếm được nhiều hơn
Kim Phi nghĩ bây giờ người dân làm việc nặng quá, mà thù lao mình quy định lại quá ít
Trước khi đến công trường, y vẫn cảm thấy thấp thỏm, sợ người dân mắng mình.
Không ngờ người dân không chỉ không mắng y mà còn cúi đầu với y,thậm chí nói y nhân từ.
Điều này khiến Kim Phi cảm thấy áy náy.
Trên đường về y không rời đi ngay, mà lấy cái loa sắp từ trong túi ngựa của Đại Lưu.
Gần đây Ngụy Đại Đồng mở cuộc họp với dân chúng, ông ta luôn dùng loa thiếc để nói, cho nên khi nhìn thấy bộ dạng của Kim Phí, mọi người đều biết y có chuyện muốn nói, đều đồng loạt im lặng,
“Bà con, mọi người đứng dậy đi”.
Kim Phí giơ loa lên nói: “Ta vẫn còn trẻ, mọi người làm thế chẳng phải ta sẽ tốn thọ sao”.
“Kim tiên sinh, nếu không có ngài, ta không biết đã chết ở đâu rồi, đây là ơn cứu mạng, dập đầu một cái là chuyện nên làm”.
Ông lão Kim Phi đỡ dậy trước đó lau nước mắt nói.
“Ông lão nói quá rồi, làm việc được trả lương là chuyện đương nhiên, làm việc thì phải được trả tiền, không căn thiết phải làm thế. Hơn nữa, lương thực của việc đào kênh đều do Cửu công chúa điện hạ phát động, thương hội Kim
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3380450/chuong-1388.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.