“Cứu trợ thiên tai là một vũng lầy, xuống thì dễ mà lên thì khó, tiên sinh ngài phải suy nghĩ thật kỹ đấy!”
Chu Trần Thị thấy Kim Phi vẫn còn muốn cứu trợ thiên tại, bà ấy gần như bật khóc.
“Nương nương, cảm ơn bài!” Kim Phi hành lễ của thư sinh với Chu Trần Thị.
Cho dù Chu Trần Thị xuất phát từ suy nghĩ gì, nhưng Kim Phi có thể nhìn ra được, bà ấy thực sự đang suy nghĩ cho y.
“Tiên sinh vẫn kiên trì muốn cứu trợ thiên tai đúng không?” Chu Trần Thị đưa tay ra đỡ Kim Phi, bất lực hỏi.
“Đúng vậy." Kim Phi gật đầu, sau đó lại lắc đầu: “Nhưng ta không định trực tiếp phát cháo đâu.”
“Không phát cháo sao?” Chu Trần Thị sửng sốt: “Vậy cứu trợ thiên tai kiểu gì?”
Từ xưa đến nay, cho dù là phía quan phủ cứu trợ thiên tai hay dân gian cứu trợ thiên tai, đa số đều dùng cách phát cháo.
“Cho người con cá không bằng dạy người ta cách bắt cá. Ta đang chuẩn bị cho các nạn dân một công việc.” Kim Phi đáp
“Tiên sinh, ngài cần phải cẩn thận!”
Nghe Kim Phi nói vậy, trong lòng Nguyễn Đồng Khiết cũng trở nên lo lắng.
Đời trước Kim Phi có xem một vài tin tức. Ở một vài nơi còn lạc hậu, người dân địa phương đã quen với sự giúp đỡ của người khác, hình thành lên ý nghĩ không làm việc cũng sẽ không chết đói, ngày ngày đều không làm gì cả, chỉ đợi chính phủ phân phát lương thực cứu trợ.
Kim
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3380402/chuong-1340.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.