“Các ngươi ở lại đây một đêm trước, ngày mai sẽ có người đưa các ngươi đến nha phủ rút đơn tố cáo thương hội Kim Xuyên”
Một tiểu đội trưởng quân Uy Thắng vừa khoá cửa vừa nói.
“Rút đơn tố cáo xong có phải bọn ta sẽ được về không?”
Một tên buôn lương thực trong đó hỏi.
“Nghĩ gì vậy? Ngươi vu oan Kim tiên sinh, hại chết nhiều người như vậy còn muốn ra ngoài hả?”
Tiểu đội trưởng giễu cợt nói: “Ông đây nói cho các ngươi biết, các ngươi chết chắc rồi, đừng ai nghĩ đến việc sống sót rời khỏi Xuyên Thục!”
“Nếu chắc chản phải chết sao ông đây phải rút đơn tố cáo chứ?”
Người buôn lương thực cứng rắn nói: “Ông đây không rút đơn tố cáo, tên họ Kim đừng hòng mở kho lương thực!”
“Lúc này rồi mà ngươi còn muốn uy hiếp Kim tiên sinh sao? Thật ghê gớm!”
Tiểu đội trưởng bị chọc giận tới bật cười.
“Chẳng lẽ ông đây nói sai à, dù sao cũng phải chết, sao ông đây phải để tên họ Kim kia như ý chứ?”
“Chết cũng có khác biệt.” Tiểu đội trưởng nói: “Ngày mai đi rút đơn tố cáo, các ngươi chết là xong, nếu các ngươi định sẵn phải chết mà vẫn mạnh miệng, không chỉ các ngươi chết mà còn vợ con già trẻ, tông môn cửu tộc của ngươi, một người cũng đừng mong sống!”
“Ngươi dám!”
Tên buôn lương thực khiếp sợ trước lời nói của tiểu đội trưởng.
“Ta chỉ là một lính nhỏ, dĩ nhiên không dám, không có năng lực diệt cửu tộc của các vị.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3380400/chuong-1338.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.