Khánh Hâm Nghiêu lại nói thêm một câu.
Từ lâu binh lính mượn gió bẻ măng trong lúc xét nhà đã sớm trở thành quy luật bất thành văn.
Mạnh Thiên Hải lấy đồ ở sơn trang Lục Thủy cũng là điều đương nhiên, rất hợp tình hợp lý.
Tướng quân như vậy, binh lính đương nhiên sẽ học theo.
Vừa rồi, Kim Phi nhìn thấy mấy binh lính đá cửa xông vào, rồi lén nhét những món đồ quý giá trong phòng vào lồng ngực.
Nhưng quân Uy Thắng không phải của y, Kim Phi cũng không thể nào quản được.
“Tiên sinh, ta quản quân không nghiêm, để tiên sinh chê cười rồi.”
Mạnh Thiên Hải rời đi, Khánh Hâm Nghiêu nhìn về phía Kim Phi, hơi lúng túng.
Thật ra quân Uy thẳng là quân đội tinh nhuệ nhất dưới trướng Khánh Hâm Nghiêu, kỷ luật quân đội nghiêm khắc, bình thường không đến mức này.
Chẳng qua trong mắt Khánh Hâm Nghiêu, sơn trang Lục "Thủy chính là nơi tiêu xài của đám quý tộc thích đốt tiền nên lúc này mới không tới quản giáo quân Uy Thẳng.
Mạnh Thiên Hải cũng nhận ra điều này nên mới nghênh ngang cầm chân gấu tới khoe khoang.
“Sơn trang Lục Thủy không phải là người dân bình thường, thích cướp là cướp được.”
Kim Phi nghe hiểu ý của Khánh Hâm Nghiêu, lắc đầu nói: “Ta chỉ đột nhiên nghĩ ra một câu thơ, trong lòng hơi xúc động mà thôi, không liên quan gì tới quân Uy Thắng hết.”
“Tiên sinh làm thơ rất hay, không biết tiên sinh lại nghĩ ra tác phẩm xuất sắc nào vậy?”
Khánh Hâm Nghiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3380398/chuong-1336.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.