Mới đi mấy bước đã nghe thấy tiếng “tùng” vang lên phía sau.
“Bảo vệ tiên sinh!” Đại Lưu phi ngựa chắn sau người Kim Phi trước tiên.
Hộ vệ của Khánh Hâm Nghiêu cũng lần lượt sẵn sàng đón địch.
“Đại nhân, Tân đại nhân đập tường tự sát rồi!” Mạnh Thiên Hải chạy qua bẩm báo.
Tân đại nhân là con nhà có học, gia tộc như vậy coi trọng nhất là nề nếp. Bảo ông ta trần truồng đi từ sơn trang Lục Thủy về Tây
Xuyên khác gì diễu hành, còn tàn nhẫn hơn việc giết ông ta.
Vậy nên thấy Khánh Hâm Nghiêu đã quyết, cầu xin Mạnh Thiên Hải cũng vô dụng nên ông ta đập đầu vào cột luôn.
“Coi như ông ta vẫn còn chút khí phách, thông báo cho. nhà họ Tân tới lo liệu đi!”
Khánh Hâm Nghiêu nhìn ba người còn lại: “Các ngươi thì sao, tự sát hay về thành?”
Ba người cùng quỳ dưới đất, cúi đầu không đáp.
Thật ra họ cũng muốn tự sát nhưng không có dũng khí như Tần đại nhân.
Khánh Hâm Nghiêu hừ một tiếng, cưỡi ngựa rời đi.
“Khánh đại nhân, không thể lục soát thêm nữa!”
Chưởng quầy của sơn trang Lục Thủy lại chạy đến lần nữa, dập đầu hành lễ với Khánh Hâm Nghiêu: “Trần Liên Kỳ ở phòng Thiên Tự số 5, ta đưa đại nhân tới đó!”
“Ông đây nói không cần rồi mài”
Nhìn thấy hai thuộc hạ của mình ở đây, Khánh Hâm
Nghiêu cũng vô cùng tức giận hét lớn: “Vốn dĩ lười quan tâm đến ngươi, ngươi lại cứ muốn chạy ra tìm cái chết!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3380396/chuong-1334.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.