“Đương nhiên là phải cứu rồi!"
Quan Hạ Nhi theo bản năng đáp: “Muội biết đương gia coi trọng núi Thiết Quán mà, hơn nữa Tả Phi Phi vì giúp làng chúng ta ngăn chặn thố phi nên mới xuống núi, chúng ta sao. có thế trơ mắt nhìn mấy người Tả Phi Phi gặp nguy hiếm, mà coi như không biết gì được chứ?”
“Nhưng núi Dương Khuyên không ở gần làng, chúng ta không thể tuỳ tiện dẫn người tới đó, quá nguy hiểm! Nếu làm không tốt không những không cứu được người mà ngược lại còn liên luy đến mình!”
Đường Đông Đông lập tức phản đối. “Ta biết, ta biết!”
Hai ngày nay Quan Hạ Nhi cưỡng ép bản thân tỉnh táo hết mức, cuối cùng cũng không chịu được nữa, căng thẳng đến mức đi lại vòng vòng: “Đương gia đã từng nói, chỉ cần minh chịu nghĩ, giải pháp sẽ nhiều hơn khó khăn! Ta nhất định có thể nghĩ ra được biện pháp! Ta nhất định có thể nghĩ ra được biện pháp!"
Nhưng hiện tại những vũ khí có thể sử dụng được ở làng Tây Hà đều đã mang ra hết, trong tay lại không có đủ người, cô có thể có biện pháp gì chứ?
Mặc dù số lượng nam nữ công nhân không ít, nhưng lại chưa trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, phòng thủ cho làng cũng đã thương vong nghiêm trọng, phái bọn họ đi cứu viện cho Tả Phi Phi chính là đâm vào chỗ chết
Hơn nữa là chết mà không có ý nghĩa gì
Nhân viên hộ tống có thể đánh giết ra khỏi vòng vây của thổ phỉ nhưng những nhân viên hộ tống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3380331/chuong-1269.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.