“Bệ hạ tha tội, Văn Nhi cũng suy nghĩ vì Đại Khang…”
“Ái phi, nàng nói gì vậy? Mau đứng lên!”
Trần Cát tự tiến lên kéo Khánh Phi dậy: “Văn Nhi làm rất tốt, con bé đánh thắng rồi!”
Nói xong, đưa mật báo cho Khánh Phi.
Khánh Phi nhận mật báo, nhìn kĩ một lần, sợ rơi mất chữ nào.
Sau một lúc lâu, hai hàng lệ chảy xuống khỏi khóe mắt.
Mấy ngày nay bà ấy vẫn luôn lo lắng sợ hãi lo lắng cho Trần Văn Nhi.
Bây giờ tốt rồi, cuối cùng cũng có thể yên tâm.
“Ái phi, đây là chuyện vui lớn, khóc cái gì?”
Trần Cát duỗi tay lau nước mắt cho Khánh Phi: “Khóc cho lớp trang điểm nhòe hết rồi!”
“Đúng, là chuyện vui lớn, không thể khóc!”
Khánh Phi lấy khăn tay ra, cẩn thận lau khô nước mắt.
“Còn người nhà họ Khánh các nàng, cũng làm rất tốt, Khánh Hoài ở Tây Bắc giúp trẫm trấn giữ Đảng Hạng, Khánh Hâm Nghiêu ở Tây Nam trấn giữ Thổ Phiên, nên Đại Khang mới có ngày thái bình hôm nay!”
Lo lắng mấy ngày nay đều trở thành hư không, Trần Cát có vẻ hơi hưng phấn, nói cũng nhiều hơn.
Ngày thường cho dù ông ta có thích nhà họ Khánh, cũng không thể nói thẳng rõ ràng như vậy.
“Ăn lộc của vua thì phải trung với vua, làm thần tử, đây là chuyện nên làm trong bổn phận của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3380115/chuong-1220.html