"Bổn cung dám nói thì đương nhiên là chắc chắn rồi!"
Cửu công chúa ngẩng cao đầu, đầy tự tin.
"Vậy coi như người đã làm được một điều thiết thực rồi!"
Kim Phi khẽ gật đầu.
Người sống trên đời, ai không quan tâm đến danh tiếng chứ?
Có thể làm một anh hùng, ai nguyện bị người khác hiểu nhầm là một kẻ hèn nhát?
Khi bia đá dựng lên, mới có thể hoàn toàn xóa bỏ nỗi xấu hổ của đám người Chu Du Đạt.
Đó thực sự là một chuyện tốt có ý nghĩa lớn lao.
Cửu công chúa nghe Kim Phi khen ngợi, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Dưới dốc Đại Mãng, sau khi nhận được tin Khánh Hâm Nghiêu và Khánh Mộ Lam lập tức chạy tới.
Đúng lúc thấy quân Hùng Vũ đưa Tiết Hàn Lư cùng đám cận vệ của hắn rời đi.
Hắn nằm trên cáng, từ mông đến chân bị đánh đến mức máu thịt lẫn lộn, nhìn hết sức thê thảm.
Khánh Hâm Nghiêu tranh thủ hỏi thăm có chuyện gì.
Biết tất cả mọi chuyện đều do Kim Phi, hai huynh muội đều trầm mặc.
Hồi lâu sau, Khánh Mộ Lam mới lên tiếng: “Huynh, chắc là hắn không đến mức không đứng lên được nữa chứ?”
“Đâu chỉ đơn giản là không đứng lên được?”
Khánh Hâm Nghiêu cười khổ nổi nói: “Nhìn bộ dạng vừa rồi của hắn, đoán chừng xương hông và xương đùi đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3380111/chuong-1216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.